Vì sao tôi để con la cà khi đến trường
Posted: Chủ Nhật, 25 tháng 10, 2015 by Harry Trần inBài chia sẻ dưới đây là của MC Nguyễn Minh Trang, Đài Truyền hình Việt Nam, đang sống ở Hà Nội, về cách giúp con gái 3 tuổi Daisy trải nghiệm bao điều hay chỉ từ đoạn đường đi bộ ngắn tới trường mỗi ngày:
Dậy sớm hơn một tí, đi chậm hơn một tẹo, "la cà" nhiều hơn một chút, để cùng con "ngắm nghía" được nhiều điều hơn.

Nhiều bạn cả quen thân lẫn chưa từng kết bạn, có nhắn tin hỏi thăm sự trải nghiệm của mình về việc chọn trường và trật tự ưu tiên các tiêu chí khi lựa chọn trường nhà trẻ cho con. Mình vẫn bí quyết ngay từ đầu, chẳng có trường nào là hoàn hảo 100% đâu, rồi sẽ có điểm này điểm kia, phải lấy trung bình cộng tất tần tật các yếu tố và ưu tiên những cái cần yếu, quan trọng với tình cảnh của bản thân gia đình. Như nhà mình, mình ưu tiên trường tư thục, tư tưởng đào tạo của ban giám hiệu và cô giáo cấp tiến, văn minh, khoa học, sĩ số lớp nhỏ, và đặc biệt ưu tiên gần nhà, đi bộ được. vì nguyên nhân ư? Vì những cái "thú" khi đi bộ đi học ấy mà.
Không kể việc đi lại xe máy/ô tô trên đường giờ đưa, đón trẻ sẽ tốn thời kỳ, khói bụi, nguy kịch tiềm tàng (với trẻ em dưới 18 tháng), thì đi bộ đi học sẽ là cả một cuộc dạo chơi và trải nghiệm mọi giác quan của con.Hồi Daisy 18 tháng, nhà mình ở phố Cửa Đông, tốc độ đi bộ nếu mẹ đi một mình là 3 phút đến trường nhưng có thêm bạn Daisy thì lúc nào cũng tầm 15-20 phút. Daisy sẽ chào bà bán hàng nước ở đầu ngõ, ghé qua hỏi thăm lồng gà của ngõ kế bên, có những thời cơ đặc biệt như ngày mẹ quay clip, đàn gà con lúc nhúc 4-5 con cùng gà mẹ mổ thóc yêu khôn cùng. Rồi vỉa hè con đi ngang qua có bấy nhiêu là mùi thỏa thuê, mùi cafe mới rang buổi sớm, mùi của quán bánh cuốn, quán phở, cả mùi dầu bôi trơn của bác xích lô đang tháo tung xe bày ra để tu bổ.

Trên lối đi còn gặp một cặp vợ lang quân sáng sớm tờ mờ chở rau từ chợ manh mối về bày ra vỉa hè để các bác hàng gánh đến mua lại. Rồi các bà các bác sống xung quanh cũng đến mua, nhiều hôm ngoài rau củ còn có mấy chậu cá đủ các thể loại, chép mè, lươn, trạch. Rẽ sang đường là đến lồng nuôi mèo của bác che chở khách sạn, mèo còi lười ăn lắm, nên ngày nào Daisy cũng phải nhớ ghé qua nhắc bạn ấy ăn uống đầy đủ.
Cuối phố Cửa Đông đi qua mấy cửa hàng bán quân trang quân phục, bạn Daisy cũng không quên đứng lại chào hỏi đình huỳnh đúng điều lệnh. Đến chốt có chú lính đứng gác bạn cũng nhoẻn miệng cười, có hôm được chú chiều còn được bế và ôm khẩu súng của chú nữa cơ.Đoạn phố Lý Nam Đế gần ngõ rẽ vào trường có 2 cô chú sáng nào cũng trải một bó hoa hồng hàng trăm bông ra lề đường để kén chọn, bỏ bớt cánh héo chuẩn bị đi giao. Daisy kết nối gần là đứng chôn chân ngắm cô chú làm, thích lắm rồi nhưng không dám xin, cô chú chắc thấy thương quá toàn giơ một bông nhỏ ra tặng. Bạn ấy rén cầm, đa tạ rồi chạy thẳng đến lớp tặng cho cô giáo lúc đón con từ tay mẹ. Hôm nào xịn thì có bông hồng, hôm thì cái lá sấu vàng rụng bạn ấy tha thẩn đi thật chậm chọn một cái to nhất, vàng đều nhất và tươi nhất để tặng cô.
Chưa cần bước được đến cổng trường nhà trẻ, mà chỉ cần đi chậm lại, cùng con quan sát và lắng tai nhiều hơn, con sẽ học được bấy nhiêu điều tuyệt trần rồi, từ sự yêu thương, để ý, chia sẻ, đến cảm nhận về tất cả các nước đầy màu sắc và hương vị chung quanh. Làm vợ chồng của một trẻ em thần đồng, thông minh xuất chúng không biết sẽ tự hào tới mức nào, nhưng làm bố mẹ của một bé con hạnh phúc, chắc chắn sẽ luôn thích thú và cực kì.Nhiều bố mẹ thường hay sốt ruột khi so đo con mình với các trẻ con khác, từ việc khi nào biết lẫy biết bò, khi nào biết đếm 1-10, biết phân biệt chữ cái, mà quên mất một việc vô cùng quan trọng là niềm yêu thích tự tìm hiểu, phát hiện của các con. Hành trình lớn lên cùng con, luôn phải là một hành trình thỏa mãn và thật vui.
Nguyễn Minh Trangtuyệt chiêu những trải nghiệm sống thích thú của bạn cùng con tại đây hoặc gửi về giadinh@vnexpress.net.
Theo VnExpress